Cũng giống như Ngưu Đầu Mã Diện, trong thần thoại Trung Quốc thường nhắc đến Hắc bạch nhị vị nha sai của Âm ty, nhận nhiệm vụ lên trần bắt và áp giải các linh hồn người chết về phán xử. Đã có Ngưu Đầu Mã Diện thực hiện nhiệm vụ đó rồi, vậy tại sao còn cần đến Hắc Bạch vô thường, rất đơn giản bởi Ngưu Đầu Mã Diện là 2 nhân vật xuất phát từ tín ngưỡng Phật giáo còn Hắc Bạch vô thường lại đến từ Đạo giáo Trung Quốc. Tóm lại họ không tồn tại chung một “universe” nên cũng chẳng sợ ai giành việc của ai cả.
Lại nói, Hắc Bạch Vô Thường, một đen một trắng, là nỗi khiếp sợ của những kẻ ác. Hắc Vô Thường, đúng như tên gọi, khuôn mặt đen đúa xám xịt, toàn thân mặc áo bào và đội mũ màu đen, trên tay cầm thẻ bài “Thiện ác phân minh”, mũ đội đầu có viết dòng chữ “Đang đến bắt ngươi”, trên tay lại cầm theo sợi xích sắt, chính là làm nhiệm vụ tróc nã ác quỷ, trừ hại chốn nhân gian. Ngược lại là Bạch Vô Thường, toàn thân “diện” cây trắng, người cao gầy lêu đêu, lưỡi thè dài, trên mũ ghi dòng chữ “Ngươi cũng đến rồi”. Bạch Vô Thường cầm theo một chiếc ô và một chiếc quạt lông, ngoài cái lưỡi thè lè trông rất mất cảm tình, thì nhìn chung trông dáng vẻ có phần thanh nhã hơn ông đồng nghiệp. Nhiệm vụ của Bạch Vô Thường là bắt giữ linh hồn lũ tham quan, ác bá, chống lại những bất công trong xã hội.
Về nguồn gốc của 2 vị này, tương truyền Hắc Vô Thường khi còn sống trên nhân gian tên là Phạm Vô Cứu, Bạch Vô Thường tên là Tạ Tất An. Cả 2 đều là sai nha ở nha môn, vốn chơi với nhau rất thân thiết. Trong một chuyến công cán, 2 người gặp mưa to giữa đường, Tạ Tất An dặ Phạm Vô Cứu đứng đợi ở chân cầu, để ông chạy vào nhà dân mượn ô che. Ai dè số trời run rủi, mưa to gió lớn, nước sông dâng cao, Phạm Vô Cứu lại sợ bạn ra không thấy mình nên quyết không rời “cứ điểm”, cuối cùng bị nước lũ cuốn trôi. Tạ Tất An mượn được ô chạy ra thì không thấy bạn đâu, biết bị lũ cuốn, đau buồn quá rồi cũng treo cổ tự vẫn theo bạn, khi treo cổ chết thè cả lưỡi ra, vì thế vì sau vị này lúc nào cũng thè cái lưỡi dài ngoằng ra là vì vậy, tay lại luôn cầm theo cây ô. Còn Phạm Vô Cứu vì chết đuối, giãy giụa nhiều đâm ra mặt xám ngoét lại, lúc đen lúc đỏ khi chết, vì thế mà tạo hình luôn có khuôn mặt đen đúa, tính khí nóng nảy, không bao giờ dung tha cho một linh hồn nào (kiểu chết mà không phục).
Lại nói sau khi chết, có lẽ ông trời thương cảm cho tình bạn của 2 vị này mà phong làm Hắc Bạch Vô Thường, tiếp tục là “đôi bạn sai nha cùng tiến” dưới âm phủ. Từ đó về sau, Hắc Bạch Vô Thường trở thành cặp đôi song sát, hành tẩu giang hồ, nửa đêm xuất tuần các nơi, minh sát các việc, người hành thiện hay kẻ làm ác đều ghi chép lại để báo cáo cho Diêm Vương đặng sau này phán xét.