Review truyện đam mỹ ‘Tát dã’ của tác giả Vu Triết

Tóm lược truyện đam mỹ “Tát dã” của nhà văn Vu Triết

Giới thiệu truyện:

  • Tên truyện: Tát dã (Ngang tàn)
  • Tác giả: Vu Triết
  • Thể loại: đam mỹ, thanh xuân vườn trường
  • Nhân vật: Cố Phi x Tưởng Thừa

Văn án:
Câu truyện bắt đầu khi 2 nhân vật chính 17 tuổi, cả hai đều ưa nhìn lại có đầu óc, giỏi âm nhạc lẫn thể thao + tài lẻ vô số, nhưng có lẽ cũng vì sở hữu quá nhiều ưu điểm nên hoàn cảnh của hai cậu cũng thảm mỗi người một cách khác nhau..

Một bạn là đứa con trái ý với cả nhà suốt mười mấy năm trời, cuối cùng biết được sự thật rằng mình là con nuôi, vậy là từ đó cậu trai thành thị nhà khá giả, dân top đầu trường chuyên đã phải bị đưa về một thành phố nhỏ xập xệ, làm học sinh ở một ngôi trường tầm thường, ở chung với những “người ruột thịt” ngập ngụa trong bế tắc và vòng xoáy gạo tiền.

Một bạn mới vừa 17 tuổi đầu đã là người tháo vát quán xuyết hết việc nhà, bố đã mất (trước đó ông này chuyên say xỉn, đánh đập vợ con), phải gánh vác chuyện + nuôi dưỡng một cô em gái bị tổn thương tinh thần, đèo bòng nốt một bà mẹ tính cách thất thường muốn níu kéo tuổi thanh xuân, không lo làm việc, chỉ lo hẹn hò hết trai này đến trai khác.

Oan gia ngõ hẹp, hai bạn với xuất phát điểm là hai thái cực, nhưng nhờ duyên số tréo ngoe nên dần dần cuốn vào nhau.

Câu chuyện của chúng ta bắt đầu như thế…

Trích đoạn nổi bật:

Len qua đám đông người nơi sân ga, Tưởng Thừa kéo áo khoác lên tận đầu, nhìn thành phố ảm đạm bị nhấn chìm trong mùa đông buốt lạnh.

Trạm xe bốn phía hỗn loạn và đổ nát là ấn tượng đầu tiên của cậu về thành phố.

Không, đây xem như là ấn tượng thứ hai rồi, ấn tượng đầu tiên là lúc mẹ bảo, “trở về đi, nơi đó mới là nhà thật sự của con”, khi đó trong đầu cậu chỉ là một hình ảnh mờ mịt.

Cậu kéo cái rương đến quảng trường phía nam sân ga, vắng người, bên cạnh có một con hẻm nhỏ, những khách sạn tí tẹo cùng những quán cơm xập xệ với những người sắp hàng dài để chuẩn bị ăn chất độc vào người.

Cậu ngồi lên chiếc rương hành lý, lấy điện thoại nhìn qua một tí, cũng không có ai liên lạc với cậu.
………….

Gặp nhau lần đầu tiên (tại nhà ga xe lửa):

Người chạy xe mang nón bảo hiểm che lại nên không nhìn rõ mặt, chẳng qua thì bên sườn xe là đôi chân phủ quần bó xám tro mang giày boot trông rất bắt mắt.

Chân dài, lại còn thẳng.

“Anh trai của em à?”. Tưởng Thừa hỏi Cố Miểu.

Cố Miểu gật đầu.

“Đầu tóc em bị làm sao thế?”. Người kia cởi nón, bước xuống xe, bước đến nhìn chằm chằm tóc tai của Cố Miểu. “Mặt mũi rồi quần áo còn….em bị rớt xuống hố phân à?”

Cố Miểu lắc đầu.

“Bị bạn học bắt nạt ấy mà”. Tưởng Thừa nói.

“Cảm ơn”. Lúc này người ta mới quay sang nhìn đến mặt Tưởng Thừa, đưa tay ra. “Tôi tên là Cố Phi, anh trai nó”.

Gặp nhau lần thứ hai (tại quán nhà Cố Phi):

Nhìn thấy Cố Phi đi về kệ hàng, lại tiếp tục cùng cậu im lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, Cố Phi nói một câu. “Xin chào quý khách”

“Tiệm của nhà cậu?”. Tưởng Thừa hỏi.

“Ừ”. Cố Phi gật đầu.

“Thật là vừa khéo”. Tưởng Thừa nói.

Cố Phi không lên tiếng, cậu cũng không định nói gì nữa, do đó ném chai nước, xoay người đi đến quầy tính tiền trước.

“Hai đồng”. Một người đến sau quầy tính tiền, tay chống lên bàn, đưa mắt nhìn chằm chằm cậu.

Tưởng Thừa nhìn người nọ một cái, không phải là 4 kẻ trong tổ hợp không-phải-người-tốt kia mà là người vừa mới đứng bên cạnh Cố Phi.

Trong ánh sáng mờ nhìn không rõ, giờ này lại có ánh đèn hắt lên, mới cảm thấy dáng của cậu này thật đẹp, trông cứ như con gái, trừ ánh mắt nhỏ dài ra, so với với Cố Phi càng giống chị của Cố Miễu…anh của cậu ta?

Cậu lấy tờ mười đồng trong túi ra, người này cầm lấy tiền, cúi người, nghiêng đầu qua lại ở quầy tính tiền, xong lại nhìn cậu. “Bạn của Đại Phi à? Chưa từng nhìn thấy cậu”

“Không phải”. Tưởng Thừa lột hai viên thuốc bỏ vào miệng, mở nắp chai uống mấy hớp.

“Không phải à?”. Ánh mắt của người này lướt qua đầu vai cậu, rút lại rồi đặt tiền thừa lên bàn.

Uống thuốc xong, Tưởng Thừa ném chai nước uống được phân nửa vào thùng rác cạnh cửa, vén màn cửa đi ra ngoài.

Gặp nhau lần thứ ba (tại quán đồ ăn nướng):

“Đi một mình?”. Cố Phi hỏi.

“Ừ”. Tưởng Thừa đáp xong ngồi xuống.

Phục vụ đem lò nướng đến, bỏ vỉ lên, cậu xếp vài miếng thịt lên, bắt đầu lo nướng.

“Vậy bọn mình…”. Cố Phi có vẻ đang do dự, một lúc lâu sau mới nói cho xong.”Ngồi chung nha?”

Tưởng Thừa đưa mắt nhìn cậu, thiệt tình rất muốn trả lời là, ‘cậu lo giặt chăn của cậu đi’.

Nhưng đối mặt với Cố Miểu mang đôi mắt to tròn nhìn mình, lời này không thể nói ra khỏi miệng được, nhấn nhấn miếng thịt 2 lần mới chịu gật đầu một cái.

“Cảm ơn”. Cố Phi nói, chỉ chỉ Cố Miểu.”Ngồi ở đây chờ anh, anh đi lấy đồ”.

Cố Miểu gật đầu.

Cố Phi vừa đi xong, Tưởng Thừa lại gắp 2 miếng thăn bò lên nướng, hỏi Cố Miểu.”Em muốn ăn cái nào? Ba chỉ với thăn bò”.

“Thịt ba chỉ ngon lắm, nướng một hồi mỡ chảy ra…anh có thể ăn hết sáu mâm đó”. Tưởng Thừa trở thịt, xoa cho mỡ đều khắp vỉ.”Em ăn cay được không?”

Cố Miểu lắc đầu.

Tưởng Thừa đem một miếng thăn bò bỏ vào chỗ trước mặt Cố Miểu trên mâm. “Ăn đi”

Cố Miểu hơi do dự, nghiêng đầu nhìn về hướng Cố Phi.

“Không có gì đâu…”. Tưởng Thừa chưa nói xong đã thấy một vết sẹo rõ rệt trên đầu Cố Miểu, liếc mắt sang thì nhắm chừng 5 cm, cậu có phần giật mình.

Cố Miểu không thấy Cố Phi nên cúi đầu nhét thịt bò vào miệng, nhìn cậu cười.

“Ăn thử thịt ba chỉ nha”. Tưởng Thừa hỏi nhỏ.

Cố Miểu gật đầu.

Và cứ như vậy họ gặp nhau rồi phát sinh những chuyện tiếp theo……..

Kết thúc truyện bằng chính giai điệu của bài hát mà Cố Phi sáng tác “Tát dã”

Lúc tay của Cố Phi ở trên hộp đàn nhè nhẹ vỗ ra tiết tấu, Tưởng Thừa cười cười, nghe thấy mấy nhịp của khúc dạo đầu nhẹ nhàng trượt ra từ đầu ngón tay của Cố Phi, ngón tay của cậu hạ tới trên phím đàn.

Bài hát đó, hai người đều đã thuộc lòng ở trong tâm, từ bất cứ nhịp nào bắt đầu, đại khái đều có thể trôi chảy mà tiếp tục.

Vứa bắt đầu, tay của Tưởng Thừa có hơi căng, dẫu sao cũng quá lâu không đụng vào, lại không phải đàn quen thuộc.

Nhưng khi lượt thứ nhất đàn xong, cậu đã từ từ thả lỏng lại.

Lúc nhạc dạo, cậu nhìn Cố Phi, lông mi của Cố Phi ở trong ánh nắng hơi hơi rũ xuống kéo ra bóng rất dài, run nhè nhẹ.

Tới chỗ đàn dương cầm vào, cậu ta nhướng mắt nhìn nhìn Tưởng Thừa.

Tưởng Thừa cười cười, tay hạ xuống, nốt nhạc từ giữa ngón tay nhảy ra.

“”Tôi muốn, một ánh mắt liền tới già…”” – Cố Phi thấp giọng hát một câu.

Tưởng Thừa nhẹ giọng ngâm nga theo.

Tôi muốn, nhìn lên cỏ mùa xuân ấm áp, cậu cho tôi cái ôm đơn giản

Tôi muốn đạp vỡ mê man đi qua thời gian, mở to mắt, cậu liền sẽ nghe thấy

Tôi muốn, vai trái có cậu, vai phải mỉm cười.

Tôi muốn, ở trong mắt cậu chạy ngang ngược

Tôi muốn, một ánh mắt liền tới già

Trong ánh nắng yên bình, tiếng đàn, tiếng hát, đều trầm thấp mà nhẹ nhàng dây dưa.

Ánh mắt của Tưởng Thừa vẫn luôn ở trên mặt Cố Phi, quấn quýt với luồng mắt của cậu ta.

Có lúc cậu sẽ cảm thấy, “mãi mãi” là một từ rất không chân thật, không cách nào xác định, cũng không có cách nào nắm bắt được, nhưng mà lại sẽ ở trong khoảnh khắc nào đó, cậu hoàn toàn không để ý liền xuất hiện.

Chính là ở hiện tại, ở trước mắt.

Trong âm nhạc của đầu ngón tay hai người, trong ánh mắt của hai người giao nhau, còn có ánh nắng trong một ô vuông nhỏ của cửa sổ bên cạnh xuyên vào.

Cố Phi ở trong tiếng dương cầm, chậm rãi lùi về sau hai bước, nhận lấy một đóa hoa hồng của chủ tiệm từ trong quầy bar đưa ra, đi về bên cạnh Tưởng Thừa: “”Thừa ca, sinh nhật vui vẻ.””

“”Sinh nhật vui vẻ.”” – Tưởng Thừa đàn xong một nốt nhạc cuối cùng, nhận lấy hoa hồng.

“”Chúng ta không cần ngày kỷ niệm sinh nhật gì”” – Cố Phi nói – “”Chúng ta không phải muốn kỷ niệm dựa theo ngày mà tính.””

“”Ừ.”” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.

“”Chúng ta dựa vào cả đời mà tính.”” – Cố Phi nói.

“”Ừ”” – Tưởng Thừa cười, gật gật đầu – “”Cả đời.”

Đọc xong truyện này tôi thấy đây là một câu truyện rất hay, khắc họa rất thật những mảnh đời cũng như cuộc sống của 2 nhân vật. Từ khó khăn họ tìm mọi cách vươn lên để mưu cầu hạnh phúc cho chính mình. Các bạn đọc full truyện “Tát dã” tại truyen24.com. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Source: Truyen24

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *