Nơi buôn làng Ê Đê có cô gái xinh đẹp mang tên Hoa Mua, các chàng trai đều say đắm Hoa Mua, khi cô ngao du núi rừng thì cây cối, hoa cỏ, chim bay trên cao hay cá bơi dưới suối đều ca vang yêu mến. Thế nhưng mỗi lần cô về nhà thì các thứ đồ vật lại chán ghét cô vì cô thường chê bai chúng thấp kém.
Một hôm, cơm nguội tức quá lên tiếng: “Nè cô kia, cô xinh đẹp là nhờ tôi. Vậy sao cô chứ chửi bới khinh khi tôi như thế?” Hoa Mua cười khẩy: “Tao đẹp là do cha mẹ tao mà có, mày thì có là gì!” Cơm nguội uất ức vô cùng: “Không có chúng tôi thì mẹ cô lấy sữa ở đâu cho cô bú?” Hoa Mua điên tiết, cô cầm nắm cơm ném xuống đất: “Tao không cần lũ ăn hại, chúng mày biến đi cho khuất mắt tao!”
Đêm đó, đồ vật tìm nhau bàn bạc gì đó. Chờ lúc Hoa Mua ngủ say, chúng cùng nhau lật cầu thang cho họ nhà gạo kéo nhau lăn vào rừng đi mất. Sáng sớm thức dậy, Hoa Mua xách niêu đi lấy gạo nấu cơm nhưng lúa gạo đã biến đâu, trong nhà cũng mất, ngoài chòi cũng không còn. Một ngày, hai ngày, ba ngày, cô sang hàng xóm vay gạo. Đến ngày thứ tư chẳng ai cho vay nữa, cô vác cuốc vác mai vào rừng đào củ mài, củ sắn. Cứ như thế mà da cô ngày một khô cứng, nứt nẻ, tóc cháy nắng, gương mặt hốc hác, tiều tụy. Các chàng trai cũng không còn yêu thích Hoa Mua nữa. Cô đau buồn bật khóc. Lúc này Thần Lúa hiện ra: “Em là cô gái xinh đẹp nhưng lại không giữ gìn nết na, kiêu căng và khinh thường cả gạo, chính là thứ giúp em mịn da, dài tóc. Nay ta thấy em đã đổi thay, ta sẽ lệnh cho các con trở về với em.
Sáng hôm sau, họ hàng gạo lũ lượt lăn về, Hoa Mua vui lắm. Từ đó chăm chỉ làm việc lại còn trồng thêm nhiều lúa, các đồ vật lại yêu thương Hoa Mua.