Người lạ đó là tên là Gullveig – một nữ thần Vanir.
Vanir là gì?
Chúng ta có thể coi họ là những cựu thần, một thế lực mạnh mẽ và bí ẩn ở Vanaheim. Họ rất giỏi về sử dụng phép thuật.
Gullveig là một người trong số các Vanir đó. Bà ta đang đi chu du khắp các thế giới và quyết định dừng chân tại Asgard.
Khả năng tiên tri, thay đổi số mệnh của Gullveig nhanh chóng thu hút sự chú ý của các Aesir – những vị thần vốn còn rất mù mờ về phép thuật. Họ lũ lượt tìm đến Gullveig để…”xem bói”.
Thế nhưng cái gì phát triển quá thì cũng dễ dẫn đến biến tướng. Các Aesir nhận ra cái phẩm chất yên bình, nhàn hạ của mình đã bị vấy bẩn, họ trở nên ghen ghét và tham lam hơn. Và các Aesir đổ lỗi cho Gullveig. Họ bắt Gullveig, dùng giáo đâm bà ta và hỏa thiêu bà ta 3 lần, nhưng cả 3 lần Gullveig đều hồi sinh.
Tất nhiên, các Vanir vô cùng tức giận khi biết người của mình bị đối xử như vậy. Họ quyết định tiến đánh Asgard để báo thù.
Cuộc chiến giữa 2 thế lực mạnh nhất cửu giới diễn ra khốc liệt thế nào chắc chẳng cần phải tả. Hai bên đều ngang tài ngang sức. Nếu như các Vanir sở trường về phép thuật, thì các Aesir lại có ưu thế về sức mạnh. Chẳng biết thắng thua thế nào nhưng tổn thất thì khá nghiêm trọng.
Đến cuối cùng, cả 2 bên đều nhận thấy sự vô nghĩa của cuộc chiến và quyết định hòa giải. Họ ký một hiệp ước trao đổi con tin để thể hiện tình hòa hảo. Theo nội dung của hiệp ước đó, các Vanir sẽ cử thần Njord cùng 2 người con Freyr và Freyar đến Asgard sống. Ngược lại, các Aesir cử Hoenir và Mimir – những cố vấn thông thái của Odin đến sống tại Vanaheim.
Để tỏ lòng thù ghét chiến tranh và tôn trọng hiệp ước, các Vanir và Aesir cùng nhau lập lời thề bằng cách nhổ nước bọt vào một cái chậu. Từ đống nước bọt đó lại sinh ra Kvasir – vị thần Trí tuệ.
Vậy là hòa bình được lập lại. Các vị thần lại sống hòa hảo với nhau. Xét cho cùng không hòa bình không được, bởi tộc khổng lồ ở Jotunheim vẫn đang nhăm nhe chờ đợi lực lượng của cả 2 bên tổn thất, đến lúc đó họ sẽ một mẻ tóm gọn cả hai. Người khổng lồ ở đâu có thể to xác đần độn, nhưng những Jotun trong thần thoại Bắc Âu thì chớ có coi thường. Khôn chán!