Mãng Xà Vương ở Tân Bằng

Mãng Xà Vương ở Tân Bằng

Mãng Xà Vương ở Tân Bằng

Xưa kia, quan ngự y Nguyễn Hữu Long chạy theo phò tá vua Gia Long. Rủi thay, vì quân Tây Sơn đuổi theo ráo riết, quan ngự y chạy thất lạc đến Tân Bằng, thuộc sông Cán Gáo, vùng U Minh Thượng, tỉnh Rạch Giá (Kiên Giang)

Vừa đến xóm, bỗng nghe tiếng chiêng trống nổi lên inh ỏi. Quân sĩ đến thám thính rồi trở về báo cáo:

– Thưa ngài, dân trong xóm đang làm lễ. Họ bắt hai đưa bé, đem tắm rửa sạch sẽ rồi đốt hương trầm, chờ hiến dâng cho Mãng Xà Vương.

Quan ngự y hỏi:

– Chừng nào Mãng Xà Vương tới?

– Dạ, chúng tôi chưa rõ.

Nghe xong, quan ngự y bèn đến nơi, hỏi han dân chúng. Các ông kỳ lão đều tỏ vẻ sợ hãi, trình bày đầu đuôi sự việc. Hằng năm, đúng dịp hai con Mãng Xà Vương từ ngoài biển khơi vịnh Xiêm La đến khuấy rối xóm làng. Đôi Mãng Xà Vương nọ to như cái khạp bò, khi chúng đến cả khu rừng rung chuyển, nổi giông gió, sập nhà cửa. Dân làng khấn vái, hứa nạp cho Mãng Xà vương hằng năm hai đứa trẻ. Nhờ vậy, Mãng Xà Vương không còn hung hăng như trước.

Nhìn qua cuộc lễ, quan ngự y vô cùng xúc động, nhất là khi ông thấy hai đứa bé vô tội kia.

Quan ngự y hỏi nhanh:

– Chừng nào Mãng Xà Vương đến?

Các ông kỳ lão thưa:

– Dạ, tối mai vào khoảng canh ba, giờ tý.

– Các ông cứ yên trí, nghe lời tôi.

– Dạ, rủi có bề gì “họa hổ bất thành.” gây thêm tai hại cho dân trong xóm.

– Đừng ngại, ta cứ làm như vầy, như vầy. Điều quan trọng là đừng tiết lộ trước, e dân chúng xôn xao làm cho kế hoạch có thể thất bại.

Thế là ngày hôm sau, đích thân quan ngự y điều khiển vài người dân tín cẩn, bảo họ tìm hai con chó thật mập, đem về cạo lông, mổ ruột tại căn chòi xa vắng tận núi rừng.

Mặt khác quan ngự y truyền cho quân sĩ tán vài vị thuốc cho thật nhuyễn. Đâu đó xong xuôi, quan ngự y dạy họ bỏ thuốc tán ấy vào bụng hai con chó, may ruột kín mít.

Đêm hôm sau, dan chúng tề tựu đến sân lễ. Cha mẹ của hai đứa bé ấy khóc la thảm thiết, khi thấy con mình bị nhịn đói, ngất xỉu trong bầu không khí đầy khói trầm ngột ngạt.

Đến canh hai, các ông kỳ lão đứng ra, kêu gọi dân chúng:

– Bà con hãy yên tâm, rút lui vào nhà. Đừng lấp ló ngoài cửa mà chết oan mạng.

Ai nấy ngơ ngác nhưng rốt cuộc đành tuân lời. Riêng có cha mẹ và thân nhân của hai đứa bé thì cứ ngã lăn ra mà khóc mãi.

Chờ khi mọi người đã khuất dạng, quan ngự y Nguyễn Hữu Long nói với cha mẹ của hai nạn nhân nọ:

– Bây giờ các ngươi cứ tự tiện đem con về đừng cho chòm xóm hay biết.

Họ ngơ ngác:

– Chúng tôi sợ Mãng Xà Vương trả thù.

– Thôi, cứ đi mau đi. Lát nữa đây, ta đủ tài trí ứng phó.

Sau đó, theo lệnh của quan ngự y, quân sĩ đem hai con chó dồn thuốc nọ ra sân. Quân sĩ dựng hai con chó theo dáng điệu của đứa bé quỳ.

Họ dùng mực và son để tô miệng và mắt xác chó cho giống với dáng điệu dứa bé.

Quan ngự y căn dặn lần chót:

– Các anh nào chuẩn bị nước sơn? Đã tới chưa.

Vừa dứt lời, cây rừng chuyển răng rắc như giông bão. Quan ngự y khoát tay, bảo những người còn lại:

– Chúng ta hãy núp cho thật kỹ để chờ cơ hội …

Ngoài sân, đỉnh trầm bay nghi ngút. Hai con chó bị cạo lông, xem trắng phếu, mơ hồ giống như hai đứa bé. Bỗng đâu, giông gió im bặt. Hai con Mãng Xà Vương xuất hiện, bò sát đất, từ từ xáp lại gần đỉnh trầm rồi dựng mình lên, khoe cái mồng khá to, múa qua múa lại.

Quan ngự y mừng thầm nói với quân hầu:

– Chúng nó quá tin nơi hai con chó. Trước khi đớp mồi, Mãng Xà Vương còn giỡn mồi. Rõ ràng chúng nó đi có cặp, một con đực, một con cái.

Vài phút sau, hai con Mãng Xà Vương quấn lấy mồi, nuốt trọn vào họng rồi bò tới bò lui, dáng điệu càng uể oải.

Chất thuốc mê hồn ngấm dần …

Chẳng bỏ lỡ cơ hội, quan ngự y khoát tay ra hiệu lệnh. Bọn quân hầu đem nước sơn ra, tiến dè dặt đến bên cạnh hai con ác thú.

– Sơn cho nhanh lên, mỗi con một màu khác nhau.

Mãng Xà nằm mê man. Quân hầu tha hồ sơn phết: con đực sơn xanh, con cái sơn đỏ.

Các vị kỳ lão hỏi khẽ:

– Tại sao thượng quan chưa ra lệnh giết nó.

Quan ngự y đáp:

– Thế của nó tuy vậy chớ vẫn còn mạnh. Quân hầu của ta chỉ gồm vài người, nhưng ta bảo đảm từ rày về sau chúng nó sẽ chẳng dám trở lại gây rối nữa.

Hai con Mãng Xà bỗng cựa quậy vì chất thuốc “mê hồn.” lần lần mất công hiệu. Nhưng khi nhìn nhau, trông thấy những màu sắc kỳ lạ, chúng trở nên hốt hoảng, xem nhau như kẻ thù khác loại, quá xa lạ. Thế là con Mãng Xà đực và con Mãng Xà cái nổi giận, cắn nhau, rượt nhau như giông như gió, đi mất dạng về phía vịnh Xiêm La.

Từ đó về sau, chẳng bao giờ đôi Mãng Xà nọ trở lại đất liền nữa.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *