Nằm ngoài khơi của tỉnh Yamagato thuộc vùng biển Nhật Bản, hòn đảo Tobishima với bán kính chỉ khoảng 10km. Hòn đảo hẻo lánh và nhỏ bé này là nơi tập trung của một vài khu làng chài nhỏ với dân cư chỉ khoảng trên dưới 200 người, cả hòn đảo chỉ có duy nhất một trường trung học mang tên Tobishima.
Trường học này có một trang web, trên trang web thường xuyên update các tin tức về hoạt động trong ngày của trường. Nhưng gần như tất cả các hình chụp được trường đăng tải lên trang web của mình, chỉ có duy nhất một học sinh nam. Tên cậu bé là Shibuya Arata.
Shibuya Arata 15 tuổi
Thậm chí có thể nói rằng, tin tức trong vòng 3 năm trở lại đây của trường không khác gì một quyển nhật ký ghi lại quá trình học tập, sinh hoạt và trưởng thành của Shibuya Arata.
Từ ăn uống cho tới học tập cậu bé đều làm chung với hiệu trưởng và các giáo viên của trường. Mọi hoạt động của cậu đều không cách nào qua mắt được các thầy cô giáo, chỉ cần trốn học, gian lận hay nói chuyện đều sẽ bị thầy cô phát hiện ngay. Quả thật không khác gì là phiên bản hiện thực của bộ phim Show Diễn Của Truman*.
Ăn cơm chung với hiệu trưởng và giáo viên
Vậy rốt cuộc thì cậu nam sinh này có bối cảnh lớn đến thể nào hoặc có lai lịch kì quái ra sao để các thầy cô giáo trong trường phải quan tâm chăm sóc cậu nhiều đến thế? Phải chăng vì bất cứ môn học nào cậu cũng đều đứng đầu toàn trường?
Tiếc rằng bất kì phỏng đoán nào cũng khó mà trùng khớp với hiện thực.
Bởi vì sự thật là toàn bộ lớp học này chỉ có một học sinh duy nhất là cậu. À, sai rồi, phải là cả ngôi trường và cả hòn đảo này chỉ có một mình Shibuya Arata là học sinh.
Có thể nói ngôi trường trung học vốn đã sớm đóng cửa trên hòn đảo Tobishima này, mở lại một lần nữa là vì đón Shibuya Arata vào học.
Hòn đảo Tobishima vốn là một hòn đảo nổi tiếng ở Nhật Bản với tỷ lệ người cao tuổi cực cao, độ tuổi trung bình là 65. Chính vì thế nó có một biệt danh khá thú vị là hòn đảo dưỡng lão. Những người trẻ tuổi từ lâu đã rời bỏ hòn đảo này, những đứa trẻ vốn ít ỏi trên đảo cũng theo cha mẹ vào đất liền, đến những thành phố lớn hơn để học tập.
Hầu hết cư dân trên đảo đều là những người già trên 65 tuổi.
Cũng chính vì thế, ngay khi gia đình cậu bé Shibuya Arata dọn đến, đã thổi thêm sức trẻ và sự sống mới lên hòn đảo này. Vì giải quyết vấn đề học hành của cậu bé, ngôi trường trung học đã đóng cửa rất lâu trên đảo, một lần nữa triệu tập các thầy cô giáo và mở cửa hoạt động lại.
Cho nên việc học tập và sinh hoạt hằng ngày của Shibuya Arata có thể tổng kết ngắn gọn như sau:
Lớp thư pháp:
Học sinh: Shibuya Arata
Lớp kiếm đạo:
Học sinh: Shibuya Arata
Lớp thủ công:
Học sinh: Shibuya Arata
Buổi động viên trước khi đi thi của trường:
Học sinh tham gia: Shibuya Arata
Tuy nhiên còn một điều đáng nhắc tới ở ngôi trường này, đó chính là tuy rằng trường chỉ có một học sinh duy nhất là Shibuya Arata, thế nhưng lại có tới 5 giáo viên, trong đó chưa tính các giáo viên lâm thời được mời về giảng dạy vài buổi.
Shibuya Arata hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt nhất mà có lẽ bất kì học sinh loại ưu nào cũng từng mong muốn. Lớp dạy nhạc một đối một, lớp thể dục một đối một, lớp phụ đạo vật lý một đối một,…
Thậm chí vào những lúc các giáo viên trong trường rảnh rỗi, họ sẽ chờ cậu bé tan học để cùng nhau rảo bước trên những con đường nhỏ để cùng trở về nhà.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đãi ngộ đặc biệt này cũng đi kèm với việc cậu bé sẽ bị giám thị gần như là 360 độ không góc chết. Tâm lý của cậu bé chắc hẳn cũng phải vững vàng lắm đây, vì dù muốn lười biếng thì cậu cũng không có cơ hội, hiệu trưởng và các giáo viên đều đang theo dõi cậu bé.
Những buổi họp của trường, phân công công việc cho các giáo viên hầu như đều xoay quanh chủ đề về Shibuya Arata, nếu gọi những cuộc họp này với cái tên hội nghị thảo luận và nghiên cứu về biểu hiện của Shibuya Arata cũng không hề quá đáng. Vì từ đầu tới cuối nội dung các cuộc họp đều xoay quanh cậu bé.
Rồi cả những ngày kỷ niệm thành lập trường hoặc các hoạt động ngoại khoá, lễ lạt, hay chúc mừng Shibuya Arata thêm tuổi mới, đều chỉ có mình cậu bé và các giáo viên của mình.
Nhìn sơ thì thấy rất thú vị, nhưng ẩn sâu trong đó thì chính là ý thức trách nhiệm của những người thầy, người cô đã không ngần ngại đứng ra mở lại ngôi trường và dạy dỗ Shibuya, cho dù chỉ có một học sinh, các thầy cô cũng chưa bao giờ quên đi trách nhiệm làm một người dẫn đường của mình.
Họ dốc hết toàn bộ sức lực chỉ vì mong muốn học sinh duy nhất của mình có thể được phát triển toàn diện nhất từ văn thể mỹ cho đến đạo đức và trí tuệ.
Thậm chí trường học còn không ngần ngại bỏ tiền mời các giáo viên từ vùng khác đến dạy và bồi dưỡng thêm kiến thức cho cậu bé. Có lần trường còn tự xuất ra 100 triệu yên chỉ vì mua bổ sung các dụng cụ học tập về cho Shibuya thực hành.
Hàng tháng, trường học còn mời các giảng viên nước ngoài, sắp xếp các buổi giao lưu với giảng viên để giúp cậu bé có thể phát âm và học tiếng Anh nhanh nhất.
Ngoài ra các giáo viên sẽ đốc thúc cậu bé học kiếm đạo, bồi dưỡng tính cách chính trực, nhưng cũng sẽ cẩn thận chỉ dạy cậu bé học tập các môn thủ công để đề cao thẩm mỹ cá nhân.
Trong những tiết lao động, các giáo viên sẽ cùng nhau tham gia, họ và Shibuya sẽ cùng nhau giúp các cụ chung quanh thu hoạch rau củ, cũng sẽ dẫn cậu bé học đánh cá với các ngư dân để rèn luyện kỹ năng sinh hoạt cho cậu. Song song đó cũng có các lớp dạy thư pháp, nấu ăn để giúp cậu có rèn luyện tính tình và chăm sóc gia đình.
Không chỉ các giáo viên trong trường đồng tâm hiệp lực dạy dỗ Shibuya, mà hầu như các cư dân trên đảo cũng đều tham gia vào quá trình dạy học này. Khi rảnh rỗi họ sẽ đến trường cùng tham gia các hoạt động ngoại khoá như hoạt động thể dục, thư pháp, thủ công. Gần như tất cả những người lớn trên đảo đều đã đồng hành cùng cậu bé trong suốt 3 năm trung học này.
Và đến cuối cùng, cũng chính họ tiễn cậu bé mình đồng hành suốt ba năm ấy tốt nghiệp.
Là một đứa trẻ vừa mới bước vào tuổi trưởng thành, những ngày đầu đến trường có thể nói là cực kì khổ sở với cậu, Shibuya Arata thấy rất cô đơn lạc lõng. Bởi vì quanh cậu không có bất kì một người bạn đồng trang lứa nào, dù là đi đến trường, vào lớp hay ra về thì cũng chỉ có mình cậu lủi thủi một mình. Dù các giáo viên và những cụ ông cụ bà chung quanh giống bạn bè thế nào, thì cũng chỉ là giống.
Hiểu được điều này, các thầy cô trong trường đã nghĩ mọi cách để sắp xếp cho cậu tham gia các hội thao, hội diễn âm nhạc ở các trường quanh vùng. Để cậu có cơ hội giao lưu kết bạn với bạn bè cùng trang lứa. Họ tin rằng cậu bé mà mình dạy dỗ rất ưu tú, cậu bé sẽ làm được những điều phi thường.
Vào ngày lễ tốt nghiệp, Shibuya Arata đứng ở trên đài phát biểu mà ba năm trước đây khi vào học cậu bé cũng đã đứng để đọc diễn văn.
Đứa trẻ ngày nào dưới sự dẫn dắt và dạy dỗ của gần như toàn bộ hòn đảo đã trưởng thành một cách vô cùng khỏe mạnh, họ ngồi bên dưới từ thầy cô cho đến hiệu trưởng đều mặc vest đến tham dự. Không ít cư dân trên đảo cũng tới. Không ai sẽ vì buổi lễ tốt nghiệp hôm ấy chỉ có một học sinh mà ăn mặc cẩu thả. Họ dùng thái độ trịnh trọng, nghi thức nghiêm trang nhất để nói cho cậu bé mình dõi theo ba năm nay rằng: Chúc mừng con đã tốt nghiệp!
Trong bài diễn văn của mình Shibuya chia sẻ:
Tuy không có bất kì đàn anh, đàn chị hay đàn em nào bên cạnh mình trong suốt ba năm nay, nhưng con không hề thấy cô đơn hay lạc lõng.
Mọi người hiểu đây là những lời cảm ơn thật lòng của cậu bé. Bởi vì cậu đã lớn lên trong sự yêu thương và đùm bọc của tất cả mọi người.
Trong bức ảnh chụp tốt nghiệp, Shibuya cầm chứng nhận tốt nghiệp, ngồi chính giữa.
Sau buổi lễ, cậu bé bước ra khỏi ngôi trường, cầm theo tấm bằng và sự yêu thương của mọi người, tuyên bố thời trung học của cậu đã chấm dứt.
Cũng vào giây phút cậu bước ra khỏi cổng trường, ngôi trường trung học này sẽ lại một lần nữa bị đóng cửa, các thầy cô sẽ trở về với cuộc sống trước đây của mình, chờ đợi một học sinh mới xuất hiện.
Không vì chỉ có một học sinh mà lơ là sự nghiệp giáo dục, vừa truyền thụ tri thức khoa học vừa dạy học sinh thường thức sinh hoạt.
Đằng sau câu chuyện về ý thức trách nhiệm của ngôi trường này là vô vàn thứ đáng để ta tự hỏi. Giáo dục là phải vừa dạy tri thức vừa phải dạy làm người.
Nguồn: Thanh Yên (Lostbird)
Tổng hợp: Khang Dora
Theo TinAnime