Cảm nhận đầu tiên là tên sang trọng ghê sang trọng như cái tên Diệp An Thế bên trên vậy
Tiêu Sắt là nhân vật chính của Thiếu niên ca hành cùng Lôi Vô Kiệt, nhưng mang vẻ Chu Mộc Nam hơi là ưu ái cho Tiêu Sắt, dường như trên thế gian này mang gì thấp đẹp Tiêu Sắt đều sở hữu trọn vẹn.
Mọi đều chỉ sở hữu máng rằng gã tuyệt vời hơn người như thế nào, ông thấu nhân tâm ra sao, vỏn vẹn qua vài lời của các tiền bối, cho tới lúc thấy được sự bộc phát của Xích Vương Tiêu Vũ em trai cộng cha khác má với Tiêu Sắt.
Nhân Sinh Cuộc Đời Của Tiêu Sắt
“Tiêu Sắt ngẩng đầu lên nói: “Ngươi thật hận ta như vậy sao?””
“Bởi vì sự tồn tại của người, ta từ nhỏ tới to cũng chỉ có thể xếp hàng thứ hai. Tắc hạ trong học cung, người nhập học liền là môn hạ đệ tử của Tế Tửu tiên sinh, vậy mà ta lại phải cùng đám ngu muội bên ngoài cộng nhau đợi, suốt hai năm mới bái nhập Tế Tửu môn hạ.
Ta chuyên buộc phải luyện võ, lại muốn sở hữu hậu quả võ học. Vậy mà ngươi 17 tuổi liền vào Tiêu diêu thiên cảnh, lúc ấy ta biết dù ta thiên phú cao bao nhiêu cũng vĩnh viễn cao không quá ngươi. Sau đó ngươi rời khỏi Thiên Khải Thành, ánh mắt của những người đó rốt cuộc mới rơi đến trên người ta.
Ta lại không muốn giống như ngươi làm cho ra cái thiên chi kiêu tử, liền bày ra bộ dáng lụa là cho những người đó nhìn, để cho bọn họ biết ta và ngươi Tiêu Sắt không hề giống nhau, mà ta cũng có thể trở thành thiên tử”.
Tiêu Vũ nhìn về Tiêu Sắt, trong mắt tựa hồ có thể phun ra lửa – “Hết lần này đến lần khác đều là như vậy, lần này ngươi quay lại, Thiên Kim Thai Yến, ngươi đem đa số mọi người đều bức tới, ngay cả phụ hoàng cũng tự mình tới tràng!
Lang Gia Vương binh biến, nháy mắt tiến vào nội cung, người chỉ vài cha lời liền đem một trăm ngàn đại quân cản lại, Cô Kiếm tiên đến Thiên Khải hỏi kiếm, ngươi lại mang thể đưa tay chạm đến Thiên Trảm Kiếm! Ta thừa nhận, người chân chính là thiên tuyển chi tử. Ta vĩnh viễn cũng không thể thắng được ngươi!”
Đó là Tiêu Sắt, thiên phú kinh người, giống như Tiêu Lăng Trần từng nói: “Có những người ra đời mệnh làm hoàng đế!”. 13 Tuổi vào Tự tại địa cảnh, 17 tuổi vào Tiêu diêu thiên cảnh, luận là võ học hay văn học, Tiêu Sắt chưa bao giờ ở địa điểm thứ 2, cả Thiên Khải thành không một ai không ngờ địa điểm hoàng đế trên kia một ngày nào đó sẽ trong tay gã.
Nhưng…
Binh biến Lang Gia Vương năm hắn 18 tuổi, cả Thiên Khải thành chỉ có mình gã – Lục Hoàng tử Tiêu Sở Hà quỳ cha ngày trước long điện vái lạy cho Lang Gia Vương, rốt cục liên lụy bị trục xuất khỏi kinh thành.
Trên đường đi, lại bị Trọc Thanh công công sử dụng Hư Hoài Công phế hết võ công vào ẩn mạch, trường hợp không nhờ sư phụ Cơ Nhược Phong giúp đỡ, có lẽ mạng ông cũng ko còn. Từ một thiên kiêu chi tử, một khoảng thời gian ngắn ngủi hắn dường như rơi vào hố sâu không đáy, có lẽ cũng không tốt hơn Vô Tâm là bao.
Thiếu niên rạng rỡ nhất Thiên Khải thành Tiêu Sở Hà năm đó, thiếu niên dám phi ngựa chạy như bay trong kinh thành lại biến mất ko còn dấu tích, sau một đêm mưa gió chỉ còn lại một Tiêu Sắt thích núp sâu vào áo hồ cừu, lười biếng ngắm trăng sao.
Câu chuyện của Tiêu Sắt trải dài từ chương 1 tới chương 464, vậy phải thật khó để mà nói ngắn gọn được như Vô Tâm. Cuộc đời của hắn, thăng trầm nhất đỉnh đều đã trải qua, trên người ông luôn có khí chất vương giả, của kẻ ra đời trong hoàng tộc, luôn nhìn người bằng ánh mắt cao cao tại thượng, và hơn hết là tài lĩnh hội phi tầm thường nhất thiên hạ, sư phụ ông còn là Bách Hiểu Sinh Cơ Nhược Phong.
Một đời võ học của Tiêu Sắt hóa đi dưới Hư Hoài công, được tiên nhân Mạc Y chữa trị, bắt đầu lại một cuộc sống mới. Đối mặt với Nộ Kiếm tiên Nhan Chiến Thiên, hắn lại từ Kim cương phàm cảnh, xuất ra 2 côn pháp bỏ qua Tự tại địa cảnh thẳng lên Tiêu diêu thiên cảnh, và cho đến lúc chạm mặt Cô Kiếm Tiên đã mang nửa bước Thần du huyền cảnh – cảnh giới võ thuật cao nhất của “Thiếu niên ca hành”.
Liệt Quốc Kiếm đệ tam cảnh, Đạo Môn Tâm Pháp Bát quái tâm môn, Vô Cực côn, Đạp Vân Thừa phong bộ, mọi đều luyện tới cảnh giới cao nhất, còn mang Tâm Ma Dẫn La sát đường thần thông mà Vô tâm truyền thụ cho gã, trọn đời sở học. Quả thực không ghen tị sẽ không chịu nổi mà.
Nhưng vì sao ông lại sở hữu được tất cả những thứ đó?! Ko buộc phải vì gã là Lục hoàng tử, mà ông chân chính là Tiêu Sở Hà, có sư phụ là kì tài võ học thiên hạ, từng thụ giáo Nho kiếm tiên lễ học, được Lang Gia Vương truyền thụ Liệt Quốc kiếm, ngay cả Thiên Trảm trăm năm yên tĩnh trên lầu các cũng chọn ông làm cho thiên tử.
Nhưng dù thân hoàng tộc, tâm của Tiêu Sắt lại ko nằm lại chốn hoàng cung, hắn cũng muốn được phiêu du đất trời, được làm cho một anh hùng ngang dọc, phải gã mến mộ Vô Tâm, gã giúp đỡ Lôi Vô Liệt.
Thật không biết ở nơi nào đó, Xích Vương Tiêu Vũ nhìn thấy thành tựu này của Tiêu Sắt có cam lòng hay không? Một lòng tranh đấu ngôi vua nhưng gã lại ko hề hiểu người huynh đệ kia của mình, thật ra cả vương vị, cả thiên hạ, Tiêu Sở Hà đều ko coi bằng nửa con mắt.
Tiêu Sắt ở ngôi miếu nhỏ nơi Vô Tâm Pháp độ cho Vong ưu đại sư, một thân mất hết võ công, gã vẫn ngang nhiên đặt Vô Cực Côn lên cổ Lô Ngọc Địch, gằn giọng đe dọa. Ông vẫn giống như Tiêu Sở Hà năm đó quỳ trước điện 3 ngày 3 đêm, dù hắn biết chung quy sở hữu thể ko vãn hồi.
Hay, dù ông không thể đỡ được 2 thanh kiếm cuối từ Vô Song thay cho Vô Tâm, hắn vẫn chọn bí quyết đến bên cộng nhau chống đỡ. Hay cho tới sau này, tại yến hội anh hùng ở Lôi Gia, lúc đa số thứ dường như đi tới hồi kết, gã một lần vận khởi nội công, sử dụng một thân công lực ở Tiêu diêu thiên cảnh năm đó quyết chiến trận cuối, vừa cứu vãn mình cũng là cứu vớt bằng hữu đã vì ông mà ngã la liệt trên đất.
Hay, khi Trở lại Thiên Khải Thành, hắn ko tiếc tạo nên một tràng Thiên Kim Thai gọi đến cả Hoàng đế bệ hạ cũng thân chinh ghé thăm, hắn chỉ muốn cho tất cả người biết, con đường của ông trở về, là từng bước dẫm lên sinh mệnh của huynh đệ, cả một Thiên Kim Thai cất công chuẩn bị hơn cả Ngự yến cũng chỉ là một lễ truy hồn cho sư huynh, việc này nhất định gã buộc phải làm, vì đại sư huynh Đường Liên của ông.
Tiêu Sắt ông vẫn là Tiêu Sở Hà của năm đó, khí phách hiên ngang, lẫm liệt không ngại trời kiêng dè đất, cũng không sở hữu quên một ai.
Và cho đến sau cùng, hắn đem mấy vạn quân đi chinh phạt đội quân Nam Quyết của Ngao Ngọc, một thân anh hùng trở về, ngang nhiên vứt bỏ ngai vàng, ông sải bước vung tay đem cả ngai vị cho Tiêu Sùng, lại một thân hồ cừu quay về Tuyết Lạc sơn trang, cùng bằng hữu đi ngao du sơn hải.
Tâm hắn ko ở hoàng cung, tâm ông là nơi thiên hạ rộng lớn, bốn bể là nhà. Nghĩa khí, trọng tình như Tiêu Sắt, sở hữu lẽ cũng không phù hợp chốn hoàng cung.
Một cái kết mở, nhưng rất trẻ trung, rất sở hữu khí chất “thiếu niên ca hành”, một lớp tuổi trẻ đạp bước giang hồ, viết buộc phải những kí ức sang trọng đẽ tuổi thiếu niên.
Theo: ThuvienAnime