Các nhà nghiên cứu khuyến cáo tổ thức MI6 nên đào tạo lại điệp viên của mình trước khi gửi họ đi khắp thế giới. Vì với kiến thức dịch tễ kém như 007, anh ấy có thể bị giết chết bởi nhiều mầm bệnh trước cả khi hoàn thành nhiệm vụ hoặc thậm chí trở thành một ca F0 siêu lây nhiễm trên quy mô toàn cầu.
Wouter Graumans là một nghiên cứu sinh tiến sĩ chuyên ngành miễn dịch học tại Đại học Radboud, Hà Lan. Trong một chuyến đi công tác của mình tới đất nước Châu Phi Burkina Faso xa xôi, Graumans đã bị ngộ độc thực phẩm nghiêm trọng đến nỗi suýt mất mạng.
Kỷ niệm này khiến anh ấy vô tình tự hỏi: Làm thế nào mà James Bond, hay chàng mật vụ Anh được biết đến với biệt danh Điệp viên 007, có thể đi khắp thế giới mà chưa từng bị nhiễm bệnh ở bất kỳ đâu trong bất cứ tập phim nào?
Thế là Graumans đã quyết định ngồi xuống phân tích các yếu tố dịch tễ học có trong tất cả 25 bộ phim về Điệp viên 007 ra mắt từ năm 1962 đến năm 2021. Anh rủ thêm Teun Bousema và Will Stone, hai nhà dịch tễ học tại Trường Vệ sinh và Y học Nhiệt đới London khi họ rất sẵn lòng tham gia vào nhiệm vụ này.
Bộ ba nhà khoa học vừa công bố một bài nghiên cứu trên tạp chí Travel Medicine and Infectious Disease. Trong đó họ nêu chi tiết nguy cơ phơi nhiễm của Điệp viên 007 với mọi tác nhân truyền nhiễm trong các nhiệm vụ vòng quanh thế giới của anh ấy.
Mọi tác nhân, có nghĩa là bao gồm các mầm bệnh như vi khuẩn từ thực phẩm sống, ký sinh trùng từ bọ ve, chứng nôn nao, mất nước từ thói quen uống rượu của 007 và cả các hoạt động tình dục không an toàn của anh ấy xuất hiện dày đặc trong tất cả các tập phim.
Tiến hành nghiên cứu này có nghĩa là Graumans, Bousema và Stone sẽ phải ngồi xuống và xem lại tất cả 25 bộ phim về Điệp viên 007. Chia ra, mỗi người đã xem 3.113 phút phim, nhưng theo họ không phải dưới góc nhìn giải trí mà là để tìm hiểu chúng dưới một lăng kính học thuật.
Kết quả, bộ ba đã đếm được trong suốt sự nghiệp của Điệp viên 007, anh ta đã có tổng cộng 86 nhiệm vụ quốc tế và phải di chuyển tới 46 quốc gia khác nhau. Danh sách này được đối chiếu với khuyến nghị du lịch của Trung tâm Kiểm soát Dịch bệnh Hoa Kỳ (CDC), trong đó, CDC cảnh báo về các mối hiểm họa và mầm bệnh mà một công dân Mỹ khi tới một quốc gia khác có thể phải đối mặt.
Ngoại trừ một nhiệm vụ ngoài không gian vũ trụ trong phần phim Moonraker năm 1979, Graumans, Bousema và Stone đã không tính đến với lí do CDC chưa đưa ra khuyến cáo du lịch cho khu vực này.
Các mầm bệnh từ thực phẩm và nguy cơ từ đồ uống có cồn
Đầu tiên, bộ ba nhà dịch tễ học nhận thấy mầm bệnh từ thực phẩm là một yếu tố nguy cơ rõ ràng đối với khách du lịch toàn cầu. Ví dụ, trong tập phim Live and Let Die, 007 phải đối mặt với một đàn cá sấu đói trên một hòn đảo. Anh ta đã cố gắng đánh lạc hướng chúng bằng cách ném cho những con cá sấu này một miếng thịt gà sống.
Nhưng sau đó 007 có rửa tay không? Anh ta chắc chắn là không bởi đang bận kích nổ phòng thí nghiệm ma túy và tham gia vào một cuộc truy đuổi táo bạo bằng tàu cao tốc.
Graumans, Bousema và Stone lưu ý rằng thịt gà sống đôi khi chứa nhiều vi khuẩn như Campylobacter, Salmonella và Clostridium, tất cả đều có thể gây tiêu chảy nghiêm trọng.
Sau khi cầm đùi gà sống và quẳng cho lũ cá sấu, 007 có rửa tay không, hay anh ấy chỉ bôi vào áo?
Tiếp theo, điều gì có thể xảy ra với sở thích uống martini lắc, không khuấy của 007? Theo Graumans, Bousema và Stone, họ hầu như ít khi thấy điệp viên của chúng ta uống thứ gì đó mà không phải đồ uống có cồn.
Ba cảnh phim hiếm hoi trong đó 007 uống nước cam ở tập From Russia With Love, cà phê trong tập Dr. No (nhưng đó là một cốc cà phê có độc), và nước muối trong tập Casino Royale (nhưng chỉ là để gây nôn sau khi 007 uống phải một ly cocktail Vesper cũng bị nhiễm độc giữa giải đấu poker).
Ngoài nguy cơ dễ bị ngộ độc thường xuyên, đồ uống có cồn còn nổi tiếng làm mất nước. Trong khi, 007 thường tham gia vào các hoạt động thể chất rất nặng trong nhiệm vụ của mình và ở trong môi trường nóng, đồng thời không bao giờ bôi kem chống nắng. Điều này đặt điệp viên của chúng ta vào nguy cơ say nắng và mất nước cao.
Điển hình là trong tập The Spy Who Loved Me, 007 làm nhiệm vụ của mình Ai Cập, một đất nước có khí hậu sa mạc, nhưng vẫn mặc nguyên bộ vest 3 mảnh màu đen. Bộ vest này rõ ràng làm tăng tỷ lệ hấp thụ ánh sáng mặt trời làm nóng cơ thể trong khi hạn chế thoát mồ hôi. Nguy cơ mất nước và sốc nhiệt của 007 ở tập phim này là rất lớn.
Bệnh lây qua đường tình dục (STD)
Nói đến các bệnh lây nhiễm qua đường tình dục, 007 luôn là hình mẫu đàn ông cuốn hút phái đẹp. Với nghiên cứu của mình, Graumans, Bousema và Stone đã đếm được 59 “hoạt động tình dục” trong 25 bộ phim Điệp viên 007. Có nghĩa là trung bình, anh ấy quan hệ tình dục hơn 2 lần trong mỗi tập phim nhưng có vẻ như không quan tâm lắm đến các biện pháp an toàn.
Chẳng hạn như trong tập phim Thunderball, 007 lên giường với một phụ nữ chỉ sau đúng 20 phút gặp gỡ cô ấy. Theo Graumans, Bousema và Stone khoảng thời gian này là không đủ để họ trao đổi các thông tin về lịch sử tình dục trong quá khứ của cả hai hoặc mong muốn tránh thai của cô gái.
Điều đó nói lên một điều rằng, những người phụ nữ mà 007 tiếp xúc dường như có nguy cơ sức khỏe cao nhất trong những cuộc gặp gỡ với chàng điệp viên.
Thậm chí, Graumans, Bousema và Stone còn thống kê được một “tỷ lệ phần trăm cao đến mức đáng kinh ngạc” (27,1%) bạn tình của 007 sẽ chết ngay sau khi ngủ với anh ta, không phải vì bệnh STD mà những người phụ nữ này có xu hướng bị vướng vào những án mạng rất bạo lực.
Ví dụ như trong tập phim Goldfinger, nữ nhân vật Jill Masterson (do Shirley Eaton thủ vai) được 007 phát hiện thấy đã chết trong tư thế nằm sấp, trên chính chiếc giường mà họ vừa ân ái trước đó.
Trên người Masterson chỉ còn một mảnh bikini còn đâu được phủ toàn bộ bằng một lớp sơn bằng vàng thật. 007 đã nói rằng cô gái đã bị chết vì “skin suffocation“, hay một cái chết ngạt da khi toàn bộ làn da bị che phủ bằng vàng đến nỗi không thể thở được (Xin lỗi Điệp viên 007, khoa học đã chứng minh điều này là vô lý).
Các bệnh từ bọ và giả thuyết 007 đã nhiễm ký sinh trùng hung hăng từ mèo
Ngoài ra, trong nghiên cứu của mình Graumans, Bousema và Stone nhận thấy 007 cũng phải đối mặt với nhiều nguy cơ sức khỏe tiềm ẩn xuất từ nhiều các loài bọ nguy hiểm. Các loài bọ này thường cư trú ở một số vùng bản địa lạ mà anh ta đến thăm. Ví dụ, trong tập You Only Live Twice, 007 đã phải đi bộ hàng giờ qua những bãi cỏ cao đung đưa ở vùng núi của Nhật Bản.
Mặc dù đạo diễn cho điệp viên của chúng ta mặc vest ở đây là hợp lý, không giống như trường hợp ở Ai Cập, nhưng cô gái đi cùng 007 mặc bikini ở hoàn cảnh này lại khá vô lý và nguy hiểm.
Đó là bởi những đồng cỏ như thế này thường bị nhiễm bọ ve, một loài vật trung gian có thể truyền nhiều mầm bệnh chết người như virus gây viêm màng não. Bản thân bọ ve cũng mang các vi khuẩn có thể gây ra bệnh sốt phát ban.
Đó là lý do mà Graumans, Bousema và Stone khẳng định 007 “có thể đã được hưởng lợi từ việc người phụ nữ đồng hành cùng anh ta ăn mặc thiếu vải. Nếu lũ bọ ve được lựa chọn vật chủ, chúng sẽ chọn người mặc đồ tắm vì một bộ đồ tắm mang lại cơ hội lớn hơn nhiều để hút máu thành công”.
Tuy nhiên, phát hiện chấn động nhất mà Graumans, Bousema và Stone gợi ý đó là có thể Điệp viên 007 của chúng ta đã bị nhiễm bệnh Toxoplasmosis lây truyền từ mèo. Toxoplasmosis là một loại ký sinh trùng sống chủ yếu trên vật chủ là mèo và các loài mèo lớn như sư tử, nhưng đôi khi chúng cũng lây nhiễm các vật chủ trung gian như chuột.
Điều đặc biệt là khi lây nhiễm các vật chủ khác, Toxoplasmosis khiến chúng trở nên hung hăng một cách lạ thường. Chẳng hạn như chuột nhiễm Toxoplasmosis không còn sợ mèo và linh cẩu nhiễm Toxoplasmosis dám lại gần và thách thức sư tử.
Bởi điệp viên 007 dường như cũng có xu hướng tham gia vào nhiều hành vi liều lĩnh, các tác giả nghiên cứu cho rằng anh ấy có thể cũng đã nhiễm ký sinh trùng Toxoplasmosis từ con mèo Ba Tư lông trắng của Ernst Stavro Blofeld (xuất hiện trong cả tập From Russia With Love và Spectre).
Cuối cùng, điều mà các tác giả muốn nhắn nhủ khi thực hiện nghiên cứu này là tổ chức MI6 hãy quan tâm hơn đến việc tập huấn kiến thức sức khỏe, cũng như cảnh báo các nguy cơ y tế cho nhân viên của mình, trước khi gửi họ đi công tác xuyên lục địa.
“Nhìn chung, chúng tôi nhận thấy Bond chuẩn bị rất kém cho các rủi ro sức khỏe liên quan đến du lịch và đặc biệt ngây thơ trước mối đe dọa của bệnh truyền nhiễm.
Với vai trò trung tâm mà các đặc vụ số 00 nắm giữ trong hoạt động chống khủng bố quốc tế, chúng tôi chân thành hy vọng MI6 sẽ nghiêm túc thực hiện trách nhiệm của mình. Ai trong chúng ta cũng chỉ có một mạng sống mà thôi“, bộ ba nhà nghiên cứu Graumans, Bousema và Stone viết.
Tham khảo Arstechnica
Theo GameK